Không có vốn lớn, không có đội thợ đông, Garage Minh Vương được dựng lên từ đất nhà và sức người của chính anh Vương – cựu học viên lớp Kỹ thuật sửa chữa điện – điện tử ô tô K17. Từ một người gần như chưa làm gì về ô tô, từng đi XKLĐ rồi quay về học nghề tại VATC, anh chọn con đường khó: mở xưởng sớm, tự gồng mọi thứ và làm nghề bằng trách nhiệm đến cùng với từng chiếc xe bước vào xưởng.
1. Từ xuất khẩu lao động đến quyết định học điện ô tô tại VATC
Anh Vương không bước vào nghề ô tô theo lối “cha truyền con nối”. Tốt nghiệp THPT xong, anh đi Nhật theo diện xuất khẩu lao động, làm quản lý và phiên dịch. Công việc ổn định nhưng áp lực lớn, thu nhập không tương xứng, lại bị ép lương.
Anh nhớ rất rõ thời điểm mình quyết định quay về:
“Hồi đó nó ép lương anh quá, công việc mình cao hơn mà nó không chịu tăng. Anh bảo đặt vé cho anh về không chịu, nên anh tự đặt vé về luôn.”

Trở về nước, đúng lúc dượng anh (Hoàng Chinh) có ý định mở garage. Dượng làm xe tải nặng rất giỏi nhưng thiếu mảng điện, nên định hướng rất rõ cho anh: một người học máy, một người học điện.
“Giờ sửa xe muốn làm được máy thì phải biết điện, nên dượng kêu anh đi học điện ở VATC.”
Đầu năm 2020, anh Vương chính thức vào VATC học lớp Kỹ thuật sửa chữa điện – điện tử ô tô K17 – thời điểm mà trước đó anh gần như chưa làm gì về ô tô.

2. Học ở VATC – Nền tảng giúp anh phát triển với nghề sửa chữa ô tô
So với học phí hơn hai mươi triệu, thứ anh Vương bỏ ra nhiều nhất khi học ở VATC lại là… chi phí sinh hoạt ở đây. Anh cười mà kể:
“Tiền học phí có hai mấy triệu mà anh phá hết trăm mấy triệu, khiếp!”
Trước đó anh từng dạy tiếng Nhật, làm nhiều việc nhưng “không giữ được đồng nào”. Vào học, anh xác định rõ: đã học thì học cho tới nơi, chấp nhận sai, chấp nhận làm lại để nhớ bài.

Học xong VATC, anh đi làm tại Bình Dương, sau đó về Hà Tĩnh làm chuyên Mercedes và BMW, rồi mới quyết định mở xưởng riêng khi vợ đang mang bầu – để khỏi chạy đi chạy lại, và cũng là để “liều một lần cho ra ngô ra khoai”.
3. Garage Minh Vương – mở xưởng trên đất nhà, gồng việc bằng sức mình
Garage Minh Vương đi vào hoạt động được hơn 3 năm. Lợi thế của anh về xưởng xây dựng xưởng là đất nhà, xưởng cách nhà chỉ khoảng 2 km. Anh lấy tên dượng của mình là Hoàng Chinh đặt cho garage để tạo uy tín ban đầu.

Ngay từ những ngày đầu, anh xác định: một mình anh làm gần như tất cả.
“5 giờ sáng là anh đã đi cứu hộ rồi. Điện, máy, gầm, đồng sơn anh làm hết, chỉ có máy gầm tải là anh không làm.”
Xưởng anh làm full dịch vụ, xe lúc nào cũng có. Nhưng ở vùng nông thôn, bài toán giá rất khó: lấy rẻ thì không đủ công, lấy cao thì khách không hài lòng. Có những xe anh chủ động không nhận, vì biết làm xong cũng không trọn vẹn.
Dù vậy, khách vẫn tìm đến anh rất đều, phần lớn là khách đã làm một lần rồi quay lại. Có những cuộc gọi lúc 2 giờ sáng, anh vẫn đi cứu hộ – không phải vì tiền, mà vì chữ tín.
4. Áp lực một mình đứng xưởng và những lúc muốn… bỏ nghề
Làm một mình nghĩa là gồng tất cả: kỹ thuật, tài chính, áp lực gia đình. Anh Vương nói rất thật về giai đoạn nặng nề nhất:
“Gần một năm trở lại đây là anh muốn bỏ, vì áp lực nhiều thứ quá, mà chỉ có một mình anh làm.”

Anh từng nghĩ tới việc quay lại nước ngoài vì thu nhập cao hơn, một phần là cũng đã có sẵn “chân ô tô”. Nhưng gia đình không cho đi. Cuối cùng, anh chọn cách ở lại và… làm liều tiếp:
“Gia đình không cho đi, nên giờ anh ở nhà liều mở thêm phòng sơn nữa luôn.”
Anh muốn thuê thêm thợ, nhưng lại sợ bài toán mùa vụ: cuối năm việc nhiều, giữa năm ít việc, gồng không nổi. Chưa kể khoán thợ cũng rất căng:
“Khoán thợ họ nhận 6 triệu, anh lấy khách 11 triệu, làm xong hoà vốn vì công thợ cao quá.”
5. Làm nghề ở quê: thiếu thợ, nhiều xe mới và chữ tín quyết định tất cả
Khu vực anh Vương làm nghề đang “bùng xe” vì sốt đất: mỗi nhà một xe, phần lớn là xe mới. Xe để lâu không chạy thì chuột cắn dây, lỗi điện rất nhiều. Ban đầu khách vẫn vào hãng, nhưng sau vài lần sửa ở garage anh thì quay lại vì rẻ hơn mà làm được việc.
Anh nói rất chắc:
“Tầm 3–5 năm nữa là việc không thiếu, chỉ thiếu thợ.”
Tuy nhiên, thợ ở quê cực khó tuyển. Muốn giữ thợ phải “chiều thợ hơn chiều vợ”. Thợ non thì không dám giao xe mới, phải đứng canh chứ sợ thợ làm ẩu.

Anh làm việc rất rõ ràng: xe đời thấp thì làm theo kinh nghiệm, xe mới thì bắt buộc dùng sơ đồ mạch điện. Không chơi kiểu “tắt”, vì để lại hậu quả cho người thợ sau.
Một chi tiết rất thật: anh từng đền xe, nhưng không lớn. Bây giờ thì làm gì cũng rà trước:
“Tháo cái đó ra mà 50–50 được thì em sửa, không được thì thôi.”
6. Một người thợ chọn đi chậm, trả giá thật và giữ nghề đến cùng
Anh Vương về nước từ năm 2017, đến khi vào VATC học thì vẫn chưa làm gì về ô tô. Từ con số gần như bằng không, anh học điện bài bản, rồi “học lỏm” thêm máy, trừ gầm là không theo vì “nhìn là biết”.
Anh nhận xe công ty lớn, làm cả lô hơn 60 xe, thanh toán gọn theo từng đợt. Thời điểm ở ngoài đó đang làm cao tốc, nhiều garage xung quanh nợ hàng trăm triệu, riêng anh không nợ vì làm tới đâu chốt tới đó.
“Tiền không có thì tao vậy làm rồi tao trả, nhưng hỏng là tao đền. Anh không sợ.”
Garage Minh Vương không hào nhoáng, không đông thợ, không quảng cáo rầm rộ. Nhưng đó là nơi của một người thợ dám gồng một mình, dám chịu trách nhiệm và làm nghề bằng sự nghiêm túc hiếm thấy.

VATC trân trọng hành trình của anh Vương – cựu học viên lớp Kỹ thuật sửa chữa điện – điện tử ô tô K17 và chúc Garage Minh Vương tiếp tục vững vàng, đủ thợ để san sẻ việc, và đủ sức đi đường dài với nghề ô tô đầy áp lực nhưng cũng rất đáng tự hào này.
Trung Tâm Huấn Luyện Kỹ Thuật Ô Tô Việt Nam – VATC
- Địa chỉ: Số 4-6, Đường số 4, Phường Hiệp Bình Phước, Thành Phố Thủ Đức, Thành phố Hồ Chí Minh
- Điện thoại: 0945711717
- Email: info@oto.edu.vn

