Trong hành trình 5 năm đứng lớp tại VATC, thầy Nguyễn Ngọc Vũ đã trở thành “người thầy điện thân xe” quen thuộc mà thế hệ học viên nào cũng nhắc đến với đầy sự trìu mến. Không phải bởi những bài giảng hào nhoáng, mà bởi cách thầy lặng lẽ đồng hành trong từng giờ thực hành, kiên nhẫn đứng cạnh từng bạn cho đến khi “đo ra đúng tín hiệu”. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 là dịp để VATC trân trọng gửi đến thầy lời tri ân sâu sắc vì một hành trình lặng lẽ, bền bỉ nhưng đã chạm đến trái tim rất nhiều học viên.
1. Ấn tượng của học viên về thầy Nguyễn Ngọc Vũ
“Hi anh em, mình là Nguyễn Ngọc Vũ dạy bộ môn điện thân xe đến từ VATC. Cuối tuần cũng như đầu tuần thôi anh em. Đến là đón, có tiết là dạy.”
Câu chào mộc mạc ấy, kèm cái thả like quen thuộc đã trở thành hình ảnh đặc trưng của thầy suốt nhiều năm qua.
Ở VATC, cái tên “Thầy Doremon điện thân xe” xuất hiện tự nhiên như cách học viên dành cho thầy sự trìu mến. Ngoại hình tròn trịa, gương mặt hiền hậu và chiếc áo xanh dương khiến thầy trở nên thân quen ngay từ phút đầu. Nhiều bạn còn đùa rằng nếu có túi thần kỳ, chắc thầy sẽ rút ra đủ mọi loại đồ nghề. Nhưng đằng sau những lời trêu ấy là sự tin tưởng của mỗi học viên vì ai cũng biết thầy luôn dạy bằng tất cả sự tận tâm và kiên nhẫn của mình.
2. Hành trình từ sự bỡ ngỡ đến vị trí người thầy được học trò trân quý của thầy Vũ
Năm nay đánh dấu năm thứ 5 thầy Nguyễn Ngọc Vũ gắn bó cùng VATC. Với nhiều người, 5 năm có thể chỉ là một cột mốc nhỏ, nhưng với thầy đó là quãng thời gian chất đầy những buổi sáng bật đèn xưởng thật sớm, những buổi chiều ngồi kèm từng bạn bên những bó dây rối như tơ và cả những tối ở lại muộn chỉ để một học viên hiểu thêm nguyên lý của một mạch đèn hay một relay.
Năm năm ấy cũng là vô số lần thầy nhìn thấy nụ cười của các bạn khi “đo ra đúng tín hiệu”, là những khoảnh khắc thầy chứng kiến sự tự tin dần lớn lên trong ánh mắt học viên sau mỗi bài thực hành.
Ít ai biết rằng buổi dạy đầu tiên của thầy lại bắt đầu bằng sự run đến mức… quên cả giáo án. Khi nhắc lại, thầy chỉ cười hiền:
“Nhớ chứ! Nói chưa tròn câu mà học viên hỏi dồn dập pan điện. Giờ nghĩ lại vừa vui vừa thấy… mình đã lớn cùng học trò.”
Và đúng như lời thầy, chính những câu hỏi liên tục ấy đã rèn cho thầy sự bình tĩnh, chính những giờ thực hành sôi nổi ấy giúp thầy vững vàng hơn và chính những nụ cười hiểu bài của học viên đã đưa thầy đi qua những bỡ ngỡ ban đầu để trở thành một trong những người thầy được yêu quý nhất tại VATC.
3. Những mạch điện rối rắm bỗng gần gũi hơn qua cách dạy của thầy Vũ
Điện thân xe vốn là môn học dễ khiến nhiều bạn nản ngay từ những buổi đầu với những dây điện chằng chịt, cầu chì ẩn đủ mọi góc, relay hoạt động theo chu kỳ, công tắc nối tầng tầng lớp lớp chỉ cần sai một bước là có thể dẫn đến cả một pan phức tạp. Nhưng với thầy Vũ, mỗi lần “xe không sáng đèn” không phải là rắc rối mà là khoảnh khắc để học viên hiểu thêm một nguyên lý và tiến gần hơn một chút với nghề.
Thầy chưa bao giờ vội vã hay khó chịu khi học viên đo sai, thậm chí thầy còn cúi xuống thật thấp để chỉ lại từng điểm khi ai đó còn bối rối, thầy kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa.
Có hôm lớp đã tan, đèn xưởng gần tắt thầy vẫn đứng bên cạnh một học trò, đợi đến khi ánh mắt “À, em hiểu rồi” hiện lên thì mới yên tâm. Chính sự chậm rãi ấy, sự kiên nhẫn lặp lại ấy, đã biến những bài học vốn phức tạp thành những giờ thực hành đầy tiếng cười và nhẹ nhõm.
4. Giữa những đổi thay của VATC thầy Vũ vẫn giữ nguyên ngọn lửa dành cho học trò
Năm năm qua, VATC đã đổi thay rất nhiều. Xưởng thực hành ngày càng hiện đại, số lượng xe phục vụ học tập cũng đa dạng hơn, từ những mẫu xe cơ bản đến những dòng xe sang, mô-đun điện tử đời mới và cả xe điện. Mỗi khóa học lại đón thêm những gương mặt mới: có bạn vừa tốt nghiệp THPT, có anh đã đi làm nhiều năm quay lại nâng tay nghề. Nhịp học tập vì thế lúc nào cũng rộn ràng, trẻ trung và đầy năng lượng.
Nhưng giữa tất cả sự chuyển mình ấy, có một điều vẫn nguyên vẹn như ngày đầu: cách thầy Vũ dành trọn trái tim của mình cho từng học viên.
Khi được hỏi vì sao thầy gắn bó suốt 5 năm, thầy chỉ cười hiền và nói một câu rất thật:
“Chắc là… cái không khí này. Mình vui khi đứng giữa xưởng, thấy học trò mày mò sửa pan. Nhiều khi mệt thật, nhưng nhìn anh em làm được là hết mệt liền.”
Hóa ra “không khí” mà thầy nhắc đến không phải tiếng relay, tiếng dụng cụ hay âm thanh ồn ã của một xưởng nghề. Đó chính là cảm giác được chứng kiến sự trưởng thành của từng thế hệ học viên – cảm giác đã giữ lửa cho thầy suốt chặng đường năm năm và vẫn đang tiếp tục nuôi dưỡng nhiệt huyết của thầy mỗi khi bước vào xưởng.
5. Có những bài học không ở giáo án, mà nằm trong cách đồng hành
Trong suốt hành trình dạy nghề, thầy Vũ chưa bao giờ cần đến những lời giáo điều hay những màn thể hiện ồn ào để trở thành người thầy đặc biệt trong mắt học viên. Điều khiến học trò quý thầy là cách thầy luôn có mặt đúng lúc lớp cần, cách thầy đứng lại thêm vài phút để giải thích cho một bạn còn bối rối, hay cách thầy mỉm cười đầy tự hào mỗi khi thấy học viên tiến bộ.
Và ngày hôm nay, khi ngày 20/11 lại ghé ngang, VATC muốn gửi đến thầy lời tri ân sâu sắc nhất. Cảm ơn thầy vì đã chọn đồng hành cùng trung tâm, chọn đứng trong xưởng học giữa những bó dây rối rắm và những giờ thực hành miệt mài, chọn kiên nhẫn dìu từng bạn đi qua nỗi sợ sai để tự tin bước vào nghề.
Cảm ơn thầy vì 5 năm “trọn tâm” một hành trình lặng lẽ nhưng đủ để chạm đến trái tim của biết bao thế hệ học viên.
VATC tự hào khi có thầy là một phần trong đội ngũ giảng viên, và càng tự hào hơn khi thấy dấu ấn của thầy theo chân các bạn trẻ trên con đường lập nghiệp. Mỗi người thầy là một câu chuyện, một nguồn cảm hứng và một phần ký ức đẹp trong hành trình trưởng thành của học viên.
Chính những câu chuyện thầm lặng ấy đã góp phần tạo nên bản sắc của VATC, nơi người thầy không chỉ truyền nghề, mà còn truyền niềm tin để mỗi học viên bước vào đời một cách vững vàng hơn.
Hành trình tri ân vẫn còn tiếp tục, và vẫn còn rất nhiều câu chuyện đẹp đang đợi được kể lại, bạn có thể xem thêm những câu chuyện về các thầy tại đây:






